Thứ Hai, 7 tháng 5, 2012

[Review] Phong vị tuyệt vời - (Tình yêu) không biên giới

Tác giả: Amy Yamada


Một tác phẩm hay từ từng chi tiết nhỏ, từng miêu tả tưởng như giản đơn nhất cũng mang theo bao nhiêu ý nghĩa....

Truyện của Amy có một đặc điểm rất lạ, truyện đầu tiên sẽ là truyện khó nhai nhất, khó cảm nhận nhất; vì thế truyện cuối cùng sẽ đơn giản nhất, dễ hiểu nhất.

Chính vì vậy bài viết này của tôi sẽ bắt đầu từ truyện cuối cùng, đi ngược lên  đến truyện đầu tiên. Vì 2 truyện đầu tiên đã được "thảo luận" khá kỹ nên sẽ được tách riêng ra thành bài viết sau, còn 4 truyện này sẽ được viết trước. Oh thì vì đã lỡ đọc mất vài comment từ người khác nên bài viết này không còn thuần 100% từ bản thân tôi nhưng cũng có 90% là của tôi.


------------------------------------------ oOo -------------------------------------------


Ngủ xuân


Ai cũng có những giấc mơ “ích kỷ” của riêng mình, những giấc mơ nơi ta được làm những gì được coi là điên nhất, ngớ ngẩn và có khi vô cùng trẻ con trong mắt những người khác, những điều thật khó chấp nhận.

Ừ! Ích kỷ đấy! Làm sao bây giờ?! Đây là đặc tính của con người mà!

Người cha sống trong áp lực phải nghiêm túc, phải là người cha mẫu mực, đáng kính trong mắt 2 đứa con của ông; ông phải là người đứng đầu trong nhà. Ông, không thể làm gì theo ý mình mà có thể bỏ qua ánh mắt của vợ - con; ngay cả trong đám tang của người vợ mình, sau khi kết thúc đám tang ông cũng phải trân trọng, thành kính cảm ơn những người đã làm việc trong lễ hỏa táng cho vợ mình. Ông không thể thất thố trước ánh mắt của con mình và của đồng nghiệp.

Người con trai đó là điển hình cho chữ “ích kỷ”; anh ta không yêu quý và tôn kính cha anh ta như anh ta đã từng viết trong bài văn hồi còn nhỏ của mình. Và đỉnh điểm khi sự ích kỷ đó trào dâng là lúc anh ta cảm thấy người cha của mình phản bội lại hình ảnh ông đã xây dựng từ trước đến giờ của mình. Anh ta thấy ông không còn đáng được tôn kính như trước dù thực ra anh ta cũng chẳng yêu quý ông đến thế.

Người con gái nói cô ủng hộ bố, ủng hộ anh, cô là người duy nhất yêu quý bố và anh; cô cũng là người thật sự thể hiện nó rõ ràng. Cô yêu bố đủ để ủng hộ ông khi ông tái hôn với cô gái đáng tuổi con mình, ủng hộ tình yêu đó của ông. Cô yêu anh cô khi cô bắt anh phải nhìn vào hàng rào ngăn cách sự nhìn nhận cuộc hôn nhân đó.

Người vợ kế là cô bạn học của người con trai, cô gái mang trong mình bệnh tim bẩm sinh. Cô có người bạn thân là thần chết mà không biết khi nào mình sẽ bị mang đi; cô biết chàng trai đó thích mình nhưng với cô anh quá “trẻ”, anh không hiểu hết được cái ranh giới mong manh của sống và chết. Nhưng người cha của chàng trai thì lại biết điều đó, ông biết khi chết con người ta sẽ lại về với cát bụi ra sao, ông hiểu nỗi đau của người còn sống nhìn người thân mình không còn nữa, ông cũng hiểu và trân quý cái gọi là bình thường. Ông hiểu giấc mơ được sống là chính mình dù chỉ là trong khoảng thời gian nào đó.

Khi họ nắm tay nhau đi hết quãng đường của cuộc đời, họ sẽ thấy mãn nguyện vì họ đã được sống là chính mình; họ đã có những khoảng thời gian được yêu thương bản thân, yêu thương những người xung quanh và yêu thương cuộc sống.

Câu chuyện kết thúc trong hình ảnh người cha và cô gái ông yêu đang nói về chàng trai, về một ký ức chung nào đó của họ. Còn chàng trai, anh “đã” hiểu mình cần xin lỗi họ, cần yêu quý họ hơn vì có lẽ vào một ngày nào đó họ đều sẽ rời bỏ anh mà anh không kịp làm gì.

Tình yêu trong ngủ xuân là tình yêu của người cha với cô gái trẻ, là tình yêu vượt qua khoảng cách tuổi tác và cái nhìn của những người xung quanh; đó là một tình yêu không phải bằng câu nói “anh yêu em” mà là tình yêu bản thân, tình yêu mọi người xung quanh mình.

Những giấc ngủ của mùa xuân mang theo dư vị của ấm áp và thanh nhàn; chúng dịu dàng nuôi dưỡng con người, nhẹ nhàng nâng đỡ những nổi đau và ru lên những giấc mơ sâu kín. Hãy ngủ và mơ vào những mùa xuân an nhàn để ta có đủ sức mạnh cho những mùa tiếp theo của cuộc đời.



Tổ ấm


Có đôi khi những đứa trẻ chẳng bao giờ có thể trưởng thành, chúng chỉ có thể sống bằng cách ru ngủ những nỗi đau.

Cô sống trong nỗi ám ảnh cả cuộc đời khi cô bị cha mình lạm dụng tình dục, anh trai cô giết cha cô, mẹ cô giết anh cô và bà tự tử. Cô bị ám ảnh về đứa trẻ không thể ra đời và những con quạ - người bạn của tử thần.

Anh tò mò về cô vì cái kiểu buồn buồn của cô, cái kiểu như là có vô số bí ẩn được ẩn giấu trong cô. Cô nói thật về quá khứ của mình khi anh hỏi cô, cô yêu anh nhưng cô lại quá sợ yêu những người khác. Quá khứ ám ảnh cô nên trong căn phòng của riêng họ, cô được ủ ấm trong vòng tay anh, được anh yêu thương và trân quý.

Đứa con của họ là ước vọng của cha mẹ anh và của anh, cô đã nói tại sao lại không thể chỉ có 2 người thôi, thế giới chỉ tồn tại quanh anh và cô thôi. Cô sợ anh bỏ cô, cô sợ anh không cần cô, cô sợ hãi tất cả trừ anh. Và rồi cô sống giữa những nỗi đau ám ảnh bản thân, sự giằng xé khi nhìn vào những hình ảnh xa cũ, những cơn ác mộng mà ngay cả gió cuối thu cũng chẳng thể làm cô tỉnh giấc.

Tổ ấm đó được xây dựng bằng tình yêu đầy bao dung khi chàng trai ủ ấm cô gái, anh trân trọng cô và giúp cô ru ngủ những cơn đau nhức nhối, làm mờ những hình ảnh xấu xí và điền lấp bằng những hình ảnh đẹp đẽ hơn. Có lẽ giữa họ sẽ chẳng bao giờ có đứa trẻ nào, cũng có lẽ chúng ta được quyền hy vọng vào tương lai  chăng?!



Đáy đại dương


Không phải ai cũng có một mối tình đầu đủ đẹp để nhớ lại.

Người mẹ ly hôn vì có những lý do không thể hiểu hết, kết thúc một gia đình, một cuộc hôn nhân. Khi phải dọn dẹp đồ đạc và rời khỏi căn nhà, bà luôn lưỡng lự với mỗi đồ vật mang theo kỷ niệm. Tình yêu của bà với người chồng rất đẹp, rất trong sáng; dường như trong cuộc sống của bà thì cho dù bà đứng trước những nỗi buồn to lớn như vậy bà vẫn luôn tin tưởng vào tình yêu của mình với "thế giới" xung quanh mình.

Người đàn ông đó đã cố ý xuất hiện khi nhìn thấy tên người con gái ông đã từng yêu. Một tình yêu trong sáng từ khi hai người vẫn còn là những đứa trẻ và cho dù giờ đây; khi cô gái đó đã thành một người phụ nữ ly hôn chồng và mang theo con gái mình thì dường như tình cảm đó vẫn luôn tồn tại, thậm chí còn mạnh mẽ? Dịu dàng hay bao dung hơn cả ngày xưa?

Cha mẹ ly hôn, cô gái cùng mẹ trở về sống cùng ông bà ngoại ở quê. Trong chuyến “đi” từ lúc họ dọn nhà mà cứ mãi không xong cho đến khi công ty dịch vụ đến, cô gái trẻ gặp người đàn ông đó. Người bạn cũ của mẹ cô, và bà là mối tình đầu của người đó. Tại ngôi nhà của ông bà ngoại mình, họ cùng ngồi ôn lại những kỷ niệm về hoa, về côn trùng hay vô số thứ cô chẳng thể hiểu nổi. Cô gái không muốn gọi người đó một cách tôn trọng, cô muốn đưa những hình ảnh của thế giới mình hòa nhập với thế giới của người đó. Nhưng khi thế giới của những người trẻ tuổi như cô nói người đó chỉ như lão già thì cô không thể níu giữ những giọt nước mắt của mình được nữa. Có những khoảng cách khó vượt qua vô cùng, một trong đó chính là tuổi tác nhưng quan trọng hơn, đó là thế giới quan của họ. Tại bãi biển hôm đó, cô nhận ra thế giới của người đó tồn tại những thứ cô không biết, cô không hiểu. Và thế giới của cô tồn tại những khoảng cách ai cũng có.

Người đàn ông đó yêu người phụ nữ từ khi anh còn nhỏ, nhưng người phụ nữ đó lại mãi chỉ là bạn của anh, cho dù hiện tại cô ấy đã ly hôn. Thứ tình yêu của anh dành cho cô được vun đắp và tích lũy dần dần, chúng cứ như những sắc màu sặc sỡ của mùa hè thơ ấu khi họ vẫn là bạn của nhau. 

Ai cũng có những giấc mơ sâu kín, có đôi khi chúng to lớn hơn biển rộng, cũng có đôi khi chúng chỉ là một giọt nước chảy về đại dương. Có chăng cô gái đó không ước mơ về nỗi nhớ của mối tình đầu mà ước mơ về ký ức nơi có một chàng trai và những kỷ niệm đẹp mà rực rỡ. Nơi đáy đại dương sâu thẳm và tăm tối, con người cất giấu những giấc mơ vĩnh hằng. (mượn ý từ comment của e Tú, hehe)



Phong vị tuyệt vời

Có những người khách đi qua những quãng đường đời mà chúng ta chẳng bao giờ muốn gặp lại.

Những chiếc kẹo caramel ngọt ngào mang theo những nỗi nhớ xa xôi. Có lẽ Fuji-chan dùng vị ngọt của những chiếc kẹo để làm dịu đi nỗi đau khi bà không muốn gặp lại một ai đó. Không muốn gặp lại 1 ai đó trong đời, nghe chừng thì dễ dàng vô cùng nhưng thực ra khó khăn hơn ta nghĩ nhiều. Mọi người thường nghĩ quên là cách đơn giản nhưng có ai biết để học được cách quên thì không phải ai cũng làm được. Fuji-chan có thể làm được điều đó chỉ vì bà đã trải qua đủ mọi việc, bà hiểu cái gì là giấc mơ, hiểu cái gì là khát vọng cũng như hiểu cái gì là dục vọng.

Với đứa cháu trai của mình, bà hiểu 1 người con trai cần gì, bà có nhiều lắm những hiểu biết đó thông qua những "thứ thiết yếu" mà bà chẳng bao giờ thiếu,


(to be continued...)

Một tác phẩm tuyệt vời và tâm niệm là giới thiệu cho tất cả những ai tôi quý mến với hy vọng mà các bạn sẽ hiểu sau bài viết thứ 2 về truyện (Quà vặt và Bữa tối). 

Đề cử mạnh cho tác phẩm này, một món quà vô giá và không hề tốn thời gian để đọc và thưởng thức.