Chủ Nhật, 24 tháng 1, 2010

The lettter did not send.


Ngày ... tháng ... năm ...



Em thân mến! Vậy là đã hơn 5 năm kể từ ngày chị tặng được em 1 món quà, một món quà mà chị và em có lẽ sẽ không bao giờ quên; mà cũng có thể chỉ có chị không quên thôi. Một món quà mà lần đầu tiên chị gửi vào đó nhiều tình cảm đến vậy. Chị ngờ rằng tay nghề của chị đến lúc này vẫn tệ như vậy nên chắc k thể tặng e món quà nào khá hơn đâu.Em biết không? Em là người đầu tiên và cũng là người duy nhất được nhận món quà như thế đấy. Khi chị ngồi đánh những dòng chữ này thì trong lòng chị, trong trái tim chị em mãi là cô em mà chị yêu quý nhất, em có biết em có vị trí chỉ sau 1 người thôi không? Có nhiều lúc chị buồn nhưng không thể chia sẻ cùng ai chị lại nhớ đến em, có thể người khác sẽ thấy chị ngớ ngẩn khi nhớ đến em chỉ vào lúc buồn, lúc vui thì sao chứ, k lẽ chị lại k nhớ đến em sao. Chị chẳng biết mình có thể trả lời ra sao nhưng chị tin rằng nhớ đến em đã là một niềm vui nên nỗi buồn trong chị sẽ vơi bớt đi chăng.

Gần đây chị có xem 1 bộ phim truyền hình của Mỹ - "Gossip Girl", chị đã xem xong 2 season của nó và thật sự sau 2 season nó đã khiến chị suy nghĩ thật nhiều. Nó không phải là những suy nghĩ về tương lai không định trước mà là những suy nghĩ về hiện tại và tình cảm của mọi người; không còn là những giấc mơ mà chỉ đơn giản là về chính bản thân và mối quan hệ hiện tại. Chị nhận ra 1 điều kinh khủng về mình, chị luôn giấu kín tình cảm và suy nghĩ của mình đối với mọi người, chị chẳng bao giờ chịu nói ra suy nghĩ về ai đó, chẳng chịu thừa nhận sai lầm của mình và chỉ ra sai lầm của bạn... chị ngốc nghếch nhỉ. Vậy em có nên mong chờ 1 lá thư mà chị sẽ viết theo kiểu: "...em thân mến, chị thấy em là một cô bé tuyệt vời, chị rất quý em nhưng em lại có bao nhiêu là khuyết điểm mà chị có cả trang giấy thật to để kể....". Nếu vậy thì em mừng hụt rùi đó nha, chị ích kỷ mà. Vì vậy, chị vẫn sẽ kể cho em nghe về những rắc rối to nhỏ của chị còn e thì chỉ biết im lặng và lắng nghe. Nhưng rồi vào 1 ngày đẹp trời em sẽ lôi chị đến ngồi cùng em và nghe em kể lể những rắc rối em có được trong suốt thời gian chị e mình k gặp nhau; e sẽ kể cho chị về anh chàng đẹp trai e yêu, về người chồng lý tưởng của e, về 1 gia đình e mơ ước; lúc đó chị xin hứa là chị sẽ im lặng và lắng nghe, thỉnh thoảng thêm ít gia vị cho câu chuyện thêm thú vị chăng. "Em có nên tin vào lời hứa này không?"

Đã có lúc chị ước em đừng đi xa như vậy để bất cứ khi nào chị buồn chị lại có em ở bên cạnh nhưng chị cũng biết nếu em k đi em sẽ k gặp người đó, nếu em k đi em sẽ k biết đến 1 nỗi đau trong trái tim, nếu em k đi em sẽ mãi chỉ là cô gái nhỏ k biết mở cánh cửa bước chân tới thế giới, nếu em k đi... chị sẽ mãi chỉ có em trong trái tim mình, mãi là số 2 mà không có nổi số 3, nếu em không đi..........Phải rồi, nếu em không đi, em sẽ không như bậy giờ, sẽ không là một cô gái trưởng thành, biết tự mình đứng trên đôi chân của mình, sẽ khóc khi em muốn khóc, sẽ không có được sự tự tin và tình cảm mãnh liệt với đồng bào mình, phải không em? Em nhớ không, nàng tiên cá đã tan thành bọt biển chỉ vì không thể nói ra tình yêu của mình với chàng hoàng tử. Còn chị, chị sẽ mãi là 1 người ngốc nếu chị không thể nói chị nhớ em, chị luôn yêu quý em và chị luôn mong em có được hạnh phúc mình luôn tìm kiếm. Chị không biết đến khi nào em mới đọc được lá thư này nhưng chị tin vào 1 ngày chúng ta cùng ngồi ôn lại những gì đã trải qua và cùng mỉm cười bước tiếp, cho dù con đường chúng ta đi không có ngã tư để gặp nhau nhưng chị tin em và chị sẽ luôn nghĩ về nhau như đã từng.