Tác giả: Amélie Nothomb
Được nhận với khuyến khích đọc đi, đọc đi, hay lắm, đọc rồi nói về nó đi, truyện cực kỳ đặc biệt luôn. Vì thế bài viết này được viết sau khi đọc và thảo luận về n vấn đề trong đó. Đặc biệt viết tặng Ngọc Anh, vì e sẽ trở thành Amélie cũng k biết chừng! (đùa thôi chứ e cũng k có khả năng là 1 Amélie đâu!)
Truyện hài, tin hay không tùy bạn nhưng đảm bảo nó k hài như bạn có thể thấy, nó hài mà châm biếm, chỉ chích một cách khéo léo, mắng mỏ một cách ngọt ngào và bất ngờ với độ sắc - đắt - gắt trong truyện.(cái ý này mượn từ buổi nói chuyện).
Một tác phẩm với chỉ hơn 150 trang (chính xác thì có 168 trang) nhưng những gì nó mang tới cho người đọc thì phải là vô giá. Thảo luận xong tác phẩm này còn mang đến cho tôi một nhận thức đau lòng là mình đã để mặc não bộ ngủ quá lâu, nhưng khổ nỗi cho dù tôi có thể “ngoan” trong nhiều chuyện thì tôi lại k đủ “ngoan” với chính mình.
Bạn có phải nhân viên công sở không, có phải người sắp bước vào 1 công ty to với số nhân viên của mỗi phòng làm việc ở khoảng vài chục. Bạn hy vọng vào điều gì, bạn mong đợi điều gì. Mượn câu trong bài viết của cậu tôi quen cũng mới viết :một cái tát, nhưng nó còn nhiều hơn, vì tôi đi làm rồi, và tôi thì đứng ngoài cái công sở nhìn vào cái phòng công sở … thậm chí khẽ thốt, may mà mình chưa đi làm, may mà mình chưa trở thành 1 OL(Office Lady). Chậc chậc! cái tính cách “quái dị” của tôi thì chắc tôi chỉ có lượn lờ chứ chui vào đó, chạy chân, cố gắng và ….chết lúc nào k biết cũng nên!
Nữ 9, Amélie mới tốt nghiệp, xin vào làm với vị trí phiên dịch nhưng khi Amélie bước chân ra khỏi cty thì công việc cuối cùng cô ấy làm lại là: nhân viên “đặc biệt” của nhà vệ sinh. Một tác phẩm ngắn đi kèm với lượng nhân vật ít, nhưng mối quan hệ chồng chất thông qua những nhân vật lại đủ để chúng ta giật mình. Nơi Amélie xin vào làm việc giống như thiên đường với chính cô vậy, nhưng trong thiên đường thì cũng sẽ có thượng đế, mà đã có thượng đế thì cũng phải có satan; nếu ông Haneda là thượng đế của Yoshimoto thì Omochi là quỷ dữ, lúc nào mà bùng nổ thì k khác gì núi lửa phun trào. Sẽ có những người đàn ông bình thường như ông Saito, biết mình đang đứng ở đâu vào thời điểm đó, nhưng ông cũng đủ tốt bụng, chỉ hơi tiếc là ông k thể nhiệt tình hơn chút nữa (nhân vật tôi nhớ nhất trong tác phẩm, k phải thích nhất đâu đấy). Có Fubuki điển hình cho 1 người phụ nữ Nhật.
“…. Đó là những lời “khủng khiếp” với vẻ mặt: bình tĩnh, ngây thơ và nhã nhặn…
Vẻ mặt cô gái Nhật được giáo dục tử tế vẫn bất động và vô cảm , và chắc phải dùng tới máy đo địa chấn mới phát hiện…..”
Đây là đoạn ngắn (siêu ngắn) mô tả về Fubuki, mà sau đoạn này Amélie phải dùng tới thái độ “sững sờ và run rẩy” để kết thúc cuộc gặp mặt cuối cùng của Amélie với Fubuki trong cty này.
Nói thật thì tác phẩm này rất giá trị nhưng rất khó nói, nó miêu tả từng con người mà chỉ với vài nét phác họa đơn giản cũng đủ khiến ta bất ngờ, những mối quan hệ nhạy cảm trong công việc, giữa các đồng sự hay quan trọng hơn, nổi bật nhất là sự khác biệt giữa Âu và Á.
Mr Saito đủ tốt khi ông hỏi Amélie có chịu được thử thách không? Ông cũng đủ hiểu để “ngầm” giúp Amélie hiểu cô đang đứng nơi nào, rất tiếc là Amélie k đủ “hiểu” để có thể nhận sự giúp đỡ của ông và ông cũng k thể giúp cô quá nhiều.
Fubuki là nữ phụ của truyện, cô ghen tị với Amélie từ ngay lần đầu tiên 2 người chạm mặt nhau nhưng đây là điều mà cực kì ít người có thể nghĩ đến, nhưng Fubuki lại là điển hình của 1 người phụ nữ Nhật hiện đại; chỉ có khác hơn khi Fubuki là người cực kì yêu chính mình. Cô đủ yêu chính mình để k chấp nhận người bạn đời “dưới” mình cũng đủ yêu bản thân để cuối cùng cô cũng k còn ghen tị với Amélie mà lại trở thành “fan” của Amélie.
Cực lực đề cử tác phẩm, giá truyện cũng k đắt đâu, giá bìa là 32k, còn giảm giá xuống bao nhiêu thì chịu :))
Haizzz! Đọc SS&RR với NKCE xong thì 1 cơ số ngôn tình TQ bay tả tơi (=shift+del) khỏi máy tính, chỉ vì "...truyện thì chán, nội dung thì nhạt nhẽo, câu văn thì lủng củng,..." Số phận của mấy truyện đó tính ra là xui đi, bình yên chắc cũng k sao, nhưng mà vừa đọc xong truyện hay mà chuyển sang truyện dở thì có mắt nhắm mắt mở cũng k đọc nổi.