Chủ Nhật, 21 tháng 2, 2010

The letter did not send !!!!!!!!!!!!

Cách đây vài ngày chị nghe được một câu chuyện, trong đó có một vị bác sĩ đã nói với mẹ của bệnh nhân nhỏ tuổi mà ông vừa nhận lời chữa trị:”.... bác sĩ chỉ có thể chữa được bệnh chứ không thể chữa được mệnh....”
Số mệnh; nơi những sợi dây vô hình ràng buộc con người với nhau, nơi những con đường tưởng chừng chỉ có thể song song vẫn luôn tồn tại giao điểm. Chị cũng không biết từ khi nào chị tin tưởng vào số mệnh, không biết từ bao giờ chị không coi trọng sự sống và cái chết nhiều nữa, chỉ là nếu thấy ai đó chết đi lại luyến tiếc những gì họ vẫn còn chưa kịp làm. Chị không thể hiểu hết con đường em đã đi và em đã chọn; con đường giờ em đang đi cũng không có chị làm đồng hành. Chị chỉ biết khi chị và em quen nhau thì con đường số phận đã trói buộc chúng ta làm bạn đồng hành cả đời cho dù chúng ta không chung 1 hướng.
Đã có lúc chị cũng mơ ước được mặc chiếc áo blouse trắng nhưng rồi chị nhận ra mình không có được thứ đầu tiên mà Bác Hồ dạy : “Lương y như từ mẫu”. Chị không có được thứ tình cảm quan tâm hết mình đến người khác , có thể dám hy sinh nhiều, thật nhiều cho những người mình đang chăm sóc. Khi nhìn em lần đầu tiên trong chiếc áo blouse trắng thì chị hiểu, em đã chọn đúng con đường cho mình và cũng từ đó chị chỉ có thể chúc em hãy tiến bước thật vững chắc trên con đường này cho dù có bao nhiêu chông gai.


Chị có thể không hiểu hết lý do vì sao em không chọn một chuyên khoa nào đó mà lại chọn nơi này nhưng chị cũng chợt nhớ ra có những lúc người bác sỹ chỉ có thể lặng im nhìn bệnh nhân ra đi thật nhanh, nhưng tại đây em sẽ phải nhìn bệnh nhận mình từ từ đối mặt với thần chết mà đành bất lực. Chị nhớ một giấc mơ xa xôi của em mà em đã từng nói, một giấc mơ lớn yêu cầu ta phải nỗ lực biết bao nhiêu để biến đổi nó thành hiện thực. Em có còn bao nhiêu quyêt tâm với nó không? Và chị thì luôn chúc em đạt được ước mơ, mục đích của mình.
Kỳ tích với chị đôi khi chỉ là may mắn và cơ hội vô tình gặp nhau, trong công việc của em có bao lần cái được gọi là kỳ tích có thể xuất hiện, có bao lần em và đồng nghiệp sẽ may mắn được ôm nhau khóc khi giành lại bệnh nhân từ tay thần chết. Với em, có lẽ cái gọi là kỳ tích là thứ mong manh như pha lê nhưng chị chúc em luôn có những viên pha lê trong túi mình để không bỏ qua cơ hội hay vận may nào, để em luôn nắm bắt được từng khoảnh khắc dù cho là nhỏ bé nhất.


Mỗi cuộc gặp gỡ rồi cũng có lời tạm biệt nhưng giờ đây chị muốn nói “cảm ơn” thay vì “hẹn gặp lại”.


Cảm ơn em vì em đã giúp chị có dũng khí mò đến bệnh viện, một nơi không hề dễ chịu với chị chút nào!!!!!!!!


Cảm ơn em vì em đã là bạn của chị và sẽ là bạn của chị!!!!!!!!!!!!!!!!!!


Cảm ơn số mệnh đã để 2 đường thẳng như chúng ta gặp nhau!!!!!!!!!!!!!!!


*** ___________ *** ___________ ***


( Bài viết này được đánh trước tết Canh Dần 2010)


Chúc em thêm một tuổi luôn vững vàng để bước tiếp, luôn mạnh mẽ để đương đầu, luôn dịu dàng để yêu thương và sẽ mãi là bạn của chị.