(Một tác phẩm còn đau đầu hơn "Sững sờ và run rẩy" khi đề cập đến ăn, giết người và tình dục)
Tác giả: Amélie Nothomb
Sự sợ hãi được chống lại bằng nhiều cách khác nhau và con người đôi khi lựa chọn dùng sự sợ hãi của người khác để che dấu sự sợ hãi của chính mình!
".....
Cuộc sống là gì trong cái khoảnh khắc mà người ta có được đặc ân hiếm hoi là không nhận dạng nổi chính mình?
Trong khoảnh khắc này: Ta sợ.
Tuy nhiên, không lúc nào ta được tự do hơn lúc ta chìm đắm trong trạng thái lãng quên ngắn ngủi khi tỉnh giấc.
....."
Khi nhân vật chính của tác phẩm giết chết nạn nhân cuối cùng của mình, anh ta không nhìn thấy sự sợ hãi trong đôi mắt cô gái, anh ta chỉ biết khi ngã xuống, đôi mắt ấy vẫn mở to.
Nỗi đau trong tình yêu biến anh ta thành một kẻ mất đi mọi cảm giác mà đáng lí ra, một con người đang sống đều có.
Nhưng khi anh ta nghe album Amnesiac(Chứng quên) của ban nhạc Radiohead, rồi sau đó nghe lại vài lần bài hát số 3 trong album: "Pull / Pulk Revolving Doors", anh ta xúc động, anh ta tìm lại được giác quan của mình, anh ta mở một cửa sổ mới cho mình (rất đúng nghĩa của từ cửa sổ):mắt. Và điều quan trọng nhất là anh ta lao đầu tiến tới niềm say mê Nghệ thuật đương đại.
Trong một quán rượu, anh ta tiến vào nghề nghiệp một tay giết thuê với tài năng bẩm sinh về việc bắn súng.Mà cơn nghiện nặng nhất đó là khi tay giết thuê này giết những người-khách hàng không có được yêu cầu, chỉ là những ai đó anh ta vô tình lựa chọn trên đường, những sự ngẫu nhiên. Tất nhiên là cơn nghiện này được chấm dứt nhanh chóng nếu anh ta không muốn bản thân trở thành khách hàng của một tay giết thuê nào khác.
Phi vụ cuối cùng của tay giết thuê này là giết một gia đình có bố - mẹ - cô con gái (khoảng 16 tuổi) - 2 đứa con trai.Nhưng... anh ta lại chỉ có thể giết 4 người vì người bố đã được cô gái đó "giết hộ". Đó cũng là lần đầu tiên anh ta bị ám ảnh bởi những nạn nhân của mình. Cô gái chết với đôi mắt mở to không chứa đựng nỗi sợ hãi!
Nhiệm vụ của tay giết thuê sau khi giết hết gia đình là mang chiếc cặp của người bố về, giao cho những kẻ đã thuê mình. Nhưng... anh ta đã không lập tức giao nó cho người trung gian của mình mà lại về nhà, mở cặp, xem đống giấy tờ , lấy ra quyển nhật ký, giằng co giữa việc đọc hay không đọc nó chỉ vì cô gái đó đã bắn chết bố mình khi ông ta lấy - đọc - quên để quyển nhật ký đó ở đâu(mà thật ra thì ông ta không "quên" điều gì). Tất nhiên anh ta đã đọc nó (nếu không thì lấy đâu ra truyện nữa) . Quyển nhật ký là một tác phẩm thất bại của "nhật ký"; nó không có "... tình yêu, tình bạn hay sự cãi cọ..." và cũng chỉ có duy nhất 1 trích đoạn ngắn đại diện cho cô gái và cho quyển nhật ký. Vậy mà nó lại chỉ là định nghĩa cho "một sinh vật đáng thương không có khả năng tự sưởi ấm".
Sáng hôm sau, một con én lạc đường vào căn phòng, nó không thể tìm ra lối thoát dù cánh cửa sổ đã được mở rộng và rồi nó hoảng sợ, tìm lối thoát để rời xuống khe hở hẹp giữa ti vi và bức tường. Và khi xác chết của chú én được mang ra, cô gái cuối cùng của gã giết thuê đã có tên Chim én. Xác của con chim én được chôn cạnh ngôi mộ của Nerval; sau giấc ngủ dành cho sự mai táng đó, anh ta đã được "trả lại" cảm giác của mình.
Kết thúc là cái chết của anh ta sau khi bôi đen những trang nhật ký và ăn nó vào trong bụng.
Đừng thắc mắc vì cảm xúc cho tác phẩm này rất mạnh, rất hoang mang và kỳ quái!
Không biết viết gì cho ăn và tình dục, nó đặc biệt vô cùng, để hôm nào có cảm xúc thì sẽ viết nốt! >"<
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét